Chuyện nhỏ thứ nhất : Xin lỗi quý vị, em phải về thôi !
Chiều hôm ấy cả đoàn khách đi du lịch Thái lan được chở đến một trung tâm thương mại lớn ở Bangkok để mua sắm. Nguyên thấy mình không có nhu cầu shopping và cũng thèm ăn đồ Thái nên rủ anh hướng dẫn đoàn đi ăn lẩu Suki ở MK restaurant. MK là nhà hàng dạng franchise rất thông dụng trên đất Thái và chuyên món lẩu Suki (có lẽ là Sukiyaki - nguồn gốc từ nhật nhưng chắc đã được Thái hóa). Cả hai vừa ngồi vào bàn thì đã thấy một cô phục vụ mang menu ra để hai chàng chọn các thứ để bỏ vào nồi lẩu. Nồi lẩu thực ra chỉ là một nồi nước lèo trong veo (chắc nấu bắng rau củ), sau đó thực khách tha hồ chọn các thức ăn để bỏ vào : rau muống, nấm, thịt bò, tôm , mực … Đi chơi cả ngày mệt mỏi, nay được ăn một món ăn ấm nóng nên hai anh chàng nói chuyện rất rôm rả. Bỗng Nguyên có cảm giác dường như có ai đang chăm chú nhìn mình thì phải. Chàng quay ra sau thì thấy cô bé phục vụ đã đứng sau lưng từ lúc nào và dường như có vẻ hơi bối rối. Nguyên nhìn cô bé và nhướng mắt như thầm hỏi có chuyện gì . Cô ngượng ngùng tiến lên một bước rồi hơi khẽ cúi người nói : “ Thưa quý khách ! Em rất lấy làm tiếc là không thể tiếp tục phuc vụ quý khách được nữa vì đã tới giờ đổi ca. Tuy nhiên một nhân viên khác sẽ thay thế em trong việc phục vụ”. Và khi cô ấy nói Nguyên cảm thấy có môt sự chân thành trong câu nói ấy, chàng cảm thấy choáng váng vì sự lễ phép này.
Bàn : Giời ơi đổi ca mà cũng xin lỗi, xin liếc. Cái nhà hàng này thật lắm chuyện, ở chỗ ông thì ông ăn mặc ông , nhà hàng có phục vụ hay không là tuỳ ở nhà hàng !
Nói thêm về lẩu Suki : lẩu này ăn thanh đạm nhẹ nhàng chứ không mỡ màng béo bổ, ăn thua là cái nước chấm gọi là sukiyaki sauce có nhiều tỏi và ớt. Thực khách có thể kêu hàng chục thứ đồ ăn để cho vào lẩu nhưng việc phục vụ và tính tiền không bao giờ lầm lẫn vì tất cả đều được ‘số hoá’. Khi mình order thì cô nhân viên chọt chọt cây bút vô một cái máy to cỡ cái PDA, đến khi tính tiền thì lại lấy cái máy đó ra chọt chọt mấy cái là biết ngay số tiền phải trả.
Bàn : ở VN mình ghét nhất cái vụ tính tiền lộn. Không xài khăn hay đậu phọng thì nhà hàng cứ cố add cái khoản này vô hay đếm lầm số chai bia đã uống, tô phở nhỏ tính giá tô lớn … Chỉ có mấy cha đi uống bia ôm là dễ tính, ính bao nhiêu cũng phải trả !
Chuyện nhỏ thứ hai : I am at the lobby
22H, trời đã tối rồi mà Nguyên và anh bạn chung phòng vẫn chưa buồn ngủ. Đọc guide book thấy có Bangkok by night với go-go girl nè, massage nè hấp dẫn quá làm hai anh chàng rạo rực. Làm cách nào để đi đến mấy chỗ này đây. Hỏi khách sạn thì ‘bể’ quá, sợ họ cười . Đúng là bệnh sĩ, muốn chơi mà còn sĩ diện. Sau đó Nguyên nghĩ ra một cách : gọi điện cho anh chàng tour guide Thái. May mà mình cẩn thận ghi số cell phone của hắn. Giờ này đã khuya, anh chàng sau khi hướng dẫn đoàn cả ngày chắc đã về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cho chương trình ngày mai. Thôi kệ liều gọi hắn xem sao. Quả nhiên sau một hồi tút tút thì Nguyên liên lạc được với chàng tour guide và hắn ta cho biết là đang ở nhà. Nguyên trình bày nguyện vọng muốn đi ‘chơi’ và nhờ anh ta chỉ cho một chỗ để đi. Sau một vài giây suy nghĩ anh ta nói : “ 10 phút nữa tôi sẽ gọi lại “. Trời ơi , Nguyên thấy 10 phút ấy sao dài bằng cả thiên thu. Biết hắn có gọi lại hay không ? “Nó” mà không lại thì biết đi đâu bây giờ ? Hay là leo lên taxi bảo nó chạy đại đến mấy chỗ vui chơi nhưng mà nghe lời mấy thằng taxi coi chừng bị gạt mất hết tiền thì chết …Nguyên và bạn hồi hộp đợi chờ. Tim chàng đập thình thịch như trống đánh. Bỗng nhiên chuôngđiện thoại trong phòng reo vang : Reeeng …. Reeeeng …. Nguyên chụp vội ống nghe, tay cầm sẵn cây viết để chuẩn bị ghi địa chỉ xóm đèn đỏ. Tiếng chàng tour guide vang lên rõ mồn một giữa đêm thanh vắng : “ I am at the lobby !”. Trời ơi , anh chàng đã về nhà rồi mà còn quay trở lại đây sao. Nguyên và bạn chạy xuống lobby, anh ‘bạn’ đã đứng chờ ở đó toét miệng cười và nói : “ Thấy mấy ông không rành , tôi chạy đến đây chở mấy ông đi luôn cho tiện. Khi nào xong việc chỉ cần đón taxi về lại khách sạn nhé!”. Thế là anh chàng lái xe đưa Nguyên và người bạn đến một khu ‘entertainment complex’ rất ư là ‘number one’.
Bàn : ở xứ chàng, mỗi khi có ai đó mà mình nhờ chuyện gì mà họ nói : sẽ gọi lại, sẽ trả lời, sẽ gửi mail … thì gần như đồng nghĩa là họ sẽ không gọi lại, sẽ không trả lời !!! Còn về du lịch thì ai mà hổng nhớ chuyện bỏ luôn khách trên đảo, tàu ta ta cứ đi.
Chuyện nhỏ thứ ba : Lady goes out. Are you OK ?
Ngày thứ ba của hành trình cả đoàn đi thăm Pattaya. Nó chỉ là một thành phố nhỏ ven biển giống giống như Vũng Tàu. Nhưng sau khi đi một vòng Nguyên nhận thấy bãi biển ở đây chật hẹp và nứoc biển thì đục ngầu vậy mà sao thành phố này lại lôi cuốn khách du lịch đến thế ?
(còn tiếp)