Từ cái kè đá nhìn xuống bãi biển là vài ba chiếc thuyền thúng vừa cặp bờ sau những giờ phút vật vờ lăn lộn theo từng cơn sóng vỗ ì oạp.
Ngồi trên cái kè đá ấy là mấy người đàn bà trung niên, da mặt sạm đen vì nắng vì gió , họ ngóng ra phía khơi xa chờ thúng nhà.
Tôi ngồi xuống cạnh họ và bắt chuyện.
Người đàn bà nói :
- Hôm nay con tui vào thành phố thi đại học. Nó tốt nghiệp điểm cũng cao lắm mà sao thi đại học lần nào cũng rớt.
Tôi an ủi :
- Đại học là thi tuyển, thí sinh đông nên họ lấy điểm cao lắm. Ba môn cũng phải 26, 27 điểm. Tui mà thi chắc cũng rớt.
- Thầy thi mà còn rớt nói chi học sinh !
- Bây giờ đại học tư cũng nhiều, nhưng chắc phải đóng tiền nhiều.
- Học trường tư thì dân chài tụi tui chịu không nổi đâu cậu ơi.
Nói rồi bà bước tới một cái võng giăng giữa hai cây dương mọc trên bờ biển. Bà ngả người nằm đong đưa. Gió hiu hiu thổi, ngoài kia trời vẫn mù mịt mây, vài ba chiếc thuyền thúng chao đảo từ từ lần vào bờ.
Tôi hỏi bà :
- Mà bà cho tụi nhỏ ráng thi đại học làm chi ?
- Thì cho nó có cái bằng đại học về làm việc ở tỉnh hay huyện đỡ cực.
Tôi hình dung ra một tương lai xán lạn.
Chàng trai sẽ lập một hợp tác xã đánh cá vừa sản xuất vừa tiêu thụ. Sau vài năm chàng sẽ xây một nhà máy chế biến thủy sản.
Sản lượng tăng vọt, xuất khẩu khắp năm châu bốn bể. Nhiều năm sau chàng mở rộng mạng lưới nhà máy khỏi tỉnh nhà lan ra khắp các vùng biển VN. Nhiều năm nữa chàng thành một thương nhân thành đạt trên trường quốc tế.
Đến lúc đó chàng có thể sắm cho mình một chiếc thuyền, ra một hòn đảo, thanh thản nằm đu đưa trên một cái võng. Xa xa là cả một bãi biển chạy dài, cát thật mịn và biển thật xanh. Những cây dương run rẩy hát thì thầm theo gió.
Tôi kể cho bà nghe về tương lai của một người thành đạt.
Người đàn bà ngẫm nghĩ rồi nói :
- Mà những gì cậu nói, bây giờ tui và mấy đứa nhỏ cũng có rồi. Ngày nào mà tụi tui chả nằm võng hát nghêu ngao và tắm biển ?!
7/2012
Andro
Anh kể chuyện cũng hay ...ảnh minh học cũng đẹp nữa :)
ReplyDeleteCuối cùng Bà già biết sống tự tại nhất! hihi
ReplyDeleteNgười đàn bà xứ biển nói đúng đấy . Cảnh rất đời thường Andro ơi
ReplyDeletehi hi, cái kết thật vui. Học để biết quý cái mình đang có
ReplyDeleteHu hu hu, tìm mần chi cái mềnh đang có...cười mà muốn trào nước mắt!
ReplyDeleteLại một entry hay về ý, đẹp về ảnh. Cảm ơn Andro!
ReplyDelete
ReplyDeleteNgười đàn bà đó nghĩ rất thiết thực và cũng ung dung tự tại, biết hài lòng và vui với những gì mình có, nhỉ.
ReplyDeleteEntry đẹp, ảnh minh hoạ đẹp và cả bài hát nền cũng đẹp lắm Andro ạ.
Câu chuyện của bác giống truyện ngụ ngôn quá!
ReplyDeleteMơ ước cái đang có.
An phan thu thuong
ReplyDeleteĐi về rồi mới .. đẻ ra câu chuyện !
ReplyDeleteChị huynhtran lúc nào cũng vui vẻ , yêu đời !
ReplyDeletehehehhe Bởi vậy mai mốt em hổng ở SG nữa đâu nha !
ReplyDeleteCám ơn ME BU đã xem và cười :)
ReplyDeleteDạ ! Anh quá khen thôi !
ReplyDeleteCám ơn Zip ! Hôm nay mình vừa soạn bài vừa viết blog đấy !
ReplyDeletehehhe thì có Andro với GR cứ chạy hết biển này đến biển khác !
ReplyDeleteHanh phuc cung la cai gi tuong doi thoi !
ReplyDeleteCảnh vật ngày ngày vẫn vậy, biển vẫn vậy, đời người với những mưu sinh nhọc nhằn chẳng bao giờ ngừng nghỉ, nhưng qua "bút tích" và ảnh minh họa của bs, mọi vật bỗng nhiên tuyệt vời, sống động và lắng đọng một cách lạ lùng...
ReplyDeleteNghề của a lúc nào chắc cũng làm cho a bận rộn, vậy mà a thường xuyên đi đây đi đó, chụp ảnh và viết entry post lên blog để mọi người đọc và hiểu thêm về những khía cạnh khác nhau về cuộc sống, phục a ở chổ đó. VN nên cải thiện hệ thống tuyển sinh vào đại học như ở Mỹ để lớp trẻ có cơ hội học cao hơn. Như a đã biết, ở Mỹ hể học đủ credits thì có thể vào đại học và lấy lớp cao hơn để lấy bằng. E thấy rất nhiều học sinh thi rớt lên rớt xuống ở VN, vậy mà khi có cơ hội sang Mỹ học thì họ đều trở thành kỹ sư, bác sĩ. Một đề thi vào đại học, dựa trên lý thuyết nhiều hơn thực nghiệm (như ở VN) chưa chắc gì đánh giá được chính xác khả năng học đh của một hs. Thi rớt đại học ở VN không có nghĩa là học sinh đó không có khả năng học đh hoặc theo đuổi một nghề nào đó mà họ thực sự yêu thích.
ReplyDeletechẳng cần học cao làm chi anh he...học từ thiên nhiên là tuyệt diệu nhất.
ReplyDeleteEm à.. hãy luôn biết vui trên đau khổ đó em.
ReplyDeleteEm thích tấm ảnh 3 chiếc thuyền nan trên cát quá ...Đôi khi em tự hỏi những chiếc thuyền nan bé nhỏ maong manh như thế thì làm sao có thể chỗng đỡ nổi với những cơn bào tố trên biển hả anh , vậy mà chũng vẫn kiên cường ra khơi rồi lại về khơi ...
ReplyDeleteVà em cũng xót trong lòng khi nhìn tấm người phụ nữ ngồi chơ vơ đợi thuyền thúng của nhà mình về bến , vẫn thấy thương làm sao ...
ReplyDeleteLoạt hình này quá đẹp....đẹp cả trong ý nghĩa. Many thanks.
ReplyDeleteMình thích những hình ảnh thật nên thơ và đầy ý nghĩa. :-)
ReplyDeleteBản nhạc ah up sao tự dưng em nghe gióng như một lời cầu nguyện quá , làm em rùng mình ...
ReplyDeleteĐã đọc 2 lần rồi ấy nhá , thấm ...
Tấm ảnh thằng bé con mặc áo cam đứng truớc chiếc thuyền bỗng làm em chợt nhớ đến hình ảnh mấy đứa bé bá dạo cua ốc trên biển , mỗi lần ra biển nghe tụi nó mời mình ăn , đen đúa khẳng khiu gầy gò mà giọng cười vẫn trong vắt ...
Hihi, mệt nhoài rồi cũng trở lại vạch xuất phát!
ReplyDeleteKhoái biển của anh Andro, rất gần gụi!
Càm ơn chị Yến ! Chị quá khen thôi .
ReplyDeleteAi thích học cao thì cũng tốt, mà không học cao cũng chả sao !
ReplyDeleteCuộc đời lúc nào cũng nhiều bão tố, phong ba phải không em ?
ReplyDeleteThật là thân cò ...
ReplyDeleteUiiiii ! Rất vui khi gặp lại anhoai ! Mong em khỏe mạnh. Cám ơn em đã thưởng thức.
ReplyDeleteCám ơn anh quangkhanh .
ReplyDeleteÀ nó là cháu cái bà ngồi chờ thúng về ! Bức ảnh muốn diễn tả sự nhỏ nhoi của con người.
ReplyDelete' Mệt nhoài rồi cũng trở lại vạch xuất phát ...' trở về với mẹ thiên nhiên. Cám ơn LUV.
ReplyDeleteôi, biển
ReplyDeletebài viết ý nghĩa quá anh ơi
Chị thích bài viết ... nó cười ngay khi rất không vui ...
ReplyDeleteThích cả những cuộc đời bão tố ngay trong những tấm ảnh của Andro nữa
ReplyDelete